“Xởi lởi trời cho , so đo trời lấy”. Đó là câu châm ngôn ông bà xưa dạy tôi từ lúc còn bé. Lúc đầu tôi không hiểu lắm, nhưng mẹ giải thích nhiều lần, tôi mới hiểu. Và kiểm nghiệm lại cuộc đời, tôi thấy nó QUÁ ĐÚNG!
Mẹ bảo ở đời, chơi với bạn, sống cùng hàng xóm, quan hệ làm ăn với ai đó, cần phải xởi lởi, hào phóng chút, đừng so đo, tính toán thiệt hơn quá, con người sẽ trở thành hèn. Làm gì cũng nên nhường phần thuận lợi cho người khác và nhận phần khó hơn về mình. Chia chác quà bánh hay tiền bạc thì hãy nhận phần ít hơn tí cũng không sao. Nếu có điều kiện, hãy giúp đỡ bạn trong khả năng có thể. Mời ăn sáng cùng, mua cho bạn gói xôi… là xởi lởi.
Còn giành giật, hơn thua tí bánh, tí quà với bạn, với anh chị em trong nhà hay với cô bé hàng xóm là so đo. So đo, tính toán khôn quá cũng không giàu hơn được, mà bạn bè xa lánh, anh em không thèm chơi chung, hàng xóm ghét bỏ… Mẹ giải thích nhiều lắm, và tôi nhập tâm lời mẹ dạy.
Trong hợp tác, làm ăn, kinh doanh, người xởi lởi sẽ giữ được quan hệ lâu bền. Trong quản lý con người, doanh chủ xởi lởi sẽ được người lao động yêu quý và trung thành.
Sở dĩ, so đo lấy một vài phần cũng không làm bạn giàu lên được còn chưa nói lại trở thành người kẹt xỉ ích kỷ. Cho đi rồi nhất định bạn sẽ nhận lại được, không cứ nhất định nhận lại từ người mà bạn cho.
Còn núp lùm, ăn mảnh thì trời cũng không “xởi lởi” với mình đâu ạ! Đơn giản là vì, với tính cách so đo và “trùm sò” như vậy thì làm ăn với ai cũng khó. Khách hàng tẩy chay, nhân viên oán trách, đối tác bỏ chạy thì còn làm ăn được với ai? Vậy nên trời chẳng “lấy hết” là gì?
Muốn được “trời cho” hay “trời lấy hết” phụ thuộc vào tính cách phóng khoáng hay “trùm sò” của bạn
Nguồn ảnh: Mape Academy
Nguồn: ST